game hay
Giải Trí Mobile Việt
Chap 73-74



XtGem.com




Chap 73 :





Còn hơn 1 tuần nữa là đến tuần thi học kỳ 1, học sinh trong trường đã rục rịch lên kế hoạch ôn bài để thi cho tốt mà ăn tết thoải mái, 10A1 cũng vậy. Những lúc 15 phút truy bài đầu giờ được tận dụng triệt để cho các môn tự nhiên như toán – lý – hoá – sinh, thế nên tôi với bọn thằng L, thằng T làm việc hết công suất, giờ ra chơi cũng ngồi bàn mà giải đề cho mấy đứa khác. Bên Tiểu Mai cũng rầm rộ ko kém, cả đám bâu vào mà nhờ nàng giảng lại những câu chia thì và điền vào chỗ trống. Nhưng oái ăm một cái là bên em Vy lại độc nhất, vì nghe đâu em nó có soạn ra bí kíp tổng hợp tiểu sử tác giả- tác phẩm văn học cực kỳ ngắn gọn mà lại đủ ý, đảm bảo học xong thì ko max điểm cũng gần max, đó là theo lời quảng cáo của thằng C. Thế là dân tình đua nhau ầm ầm bu vô chỗ em nó mà chép lấy chép để, tôi nhìn cái đám hỗn loạn đó mà lắc đầu ngán ngẩm, mình chen vào chắc chúng nó đá văng xoáy mất, thôi kệ tự học cũng được.





Dè đâu giờ ra chơi em Vy xuống chỗ tôi ngồi, chìa ra cuốn vở :





- Của N nè ! – Em ấy cười tình.


- Cuốn này đâu phải vở N ! – Tôi ngạc nhiên.


- Ừ thì vở Vy, nhưng chép sẵn mấy cái tiểu sử tác giả tác phẩm rồi này, N coi theo rồi học là được ! – Vy từ tốn giải thích.


- À…cảm ơn nha, chà, chu đáo quá ! – Chẳng phải đang giữa lớp thì tôi cũng liều chết ôm em nó luôn rồi.


- Ừa, nhớ học đấy ! – Rồi em nó quay lại chỗ ngồi.





- Nhất mày rồi, sướng thế ! – Thằng L nhìn tôi đầy ghen tị.


- Đây, cho mày chép này ! – Tôi hào phóng chia sẻ hạnh phúc với nó.


- Còn tao đâu ? – K mập hụt hẫng.


- Mày tí nữa tự có ! – Tôi làm Gia Cát Dự cho số phận của nó.


- Đâu ra ? – Nó ngơ ngác.





Tôi chẳng buồn trả lời, tiếp tục quay sang giải luôn bài toán cho đám đông nhí nhố trước mặt. Y chóc, giờ về nhỏ H lò dò ôm tập xuống, chìa cho K mập cuốn bí kíp chép tay như em Vy đã làm với tôi.





- Quả là thánh N, thần cơ diệu toán ! – K mập khoái chí tử.


- Hề hề, còn không gọi một tiếng sư phụ ! – Tôi phổng mũi.


- Sư phụ…con đói ! – Đời đen bạc, vừa giúp xong nó đã phản phúc ngay.


- Cạp đất mà ăn ! – Tôi quắc mắt rồi quay đi ra chỗ em Vy.





Mấy môn tự nhiên thì tôi chẳng lo, gần đến bữa thi đọc sơ lại các công thức là xong, đau đầu là mấy môn học bài với…Anh ngữ. Sau cái vụ mẹ biết tôi ăn 2 con 0 trả bài thì đã sạc tôi một chập và doạ lần này thi Anh văn mà ko 7 điểm trở lên thì cúp luôn tiền lì xì tết luôn, tệ hơn nữa là có thể bị cấm túc không chừng. Thế là tôi xoắn cả lên, gì chứ mấy cái ngữ pháp chia thì tôi cố mấy cũng ko nhét vô đầu nổi, nên ngẫm nghĩ một hồi tôi quyết định đi tìm sự trợ giúp, có 2 khả năng, một là Tiểu Mai, nàng thì English vô đối mà lại còn dịu dàng từ tốn, tôi thọ giáo nàng xong thì có khi thi 10 điểm luôn cũng chưa biết chừng. Khả năng thứ 2 là nhờ em Vy, English em nó cũng khá, ít ra toàn 8 điểm trở lên, mà tôi cũng chỉ cần có thế là đạt tiêu chuẩn mẹ tôi đặt ra, thế nên phân vân một hồi tôi quyết định ôm tập chạy qua nhà em Vy…tầm sư học đạo.





Đang đi trên đường thì tôi gặp K mập chở nhỏ H, cũng ôm tập vở.





- Ể, thiệt là tình cờ quá đó mà ! – Tôi dạo này nhiễm cái giọng lồng phim kiếm hiệp của thằng K mập.


- Ố, cho hỏi các hạ đang đi đâu đó hử ? – K mập dừng xe, chắp tay ôm quyền.


- Ây dà, tại hạ đang qua nhà Vy để học nhóm đó mà, chẳng hay hai vị đây có nhã hứng như tại hạ ko hử ? Chúng ta khởi hành luôn một thể ! – Tôi cười cười đáp.


- Ái da da, thiệt là trùng hợp quá đi mà, tại hạ với phu…ui da ! – K mập ôm hông vì bị nhỏ H véo rõ đau – Tại hạ với tiểu thư đây cũng đang trên đường tới chỗ mà huynh đài định đến đó !


- Dzậy thì được rồi, mời 2 vị dẫn đường, tại hạ sẽ trực chỉ theo sau ! – Tôi cố nín cười, thằng K bình thường oai là thế mà gặp nhỏ H thì sợ một phép.





Thế là cả 3 lò dò mò tới nhà em Vy, nhỏ H với K mập ban đầu định tới học nhóm môn Sinh, nhưng Vy thấy tôi năn nỉ ghê quá nên chuyển cả nhóm sang học English luôn. Cũng đỡ, Tiểu Mai được 10 phần anh văn thì Vy cũng được 7, 8 phần, nên giảng khá là dễ hiểu, tôi tuy dốt nhưng ko đến nỗi chậm tiêu, em nó dạy 5 cái tense thì lúc ra về tôi cũng đại khái nắm được 3 cái, còn từ vựng thì về nhà chịu khó học, thể nào cũng trên 7 điểm. Nghĩ bụng nên tôi yên tâm mà về nhà cơm nước xong leo lên lầu xem tivi.





- Gần thi sao ko thấy mày ôn bài thế hở con ? – Mẹ tôi hỏi.


- Èo, mấy môn tính toán con nhẩm tí là xong ấy mà ! – Tôi chủ quan khoát tay.


- Còn mấy môn học bài ? – Mẹ tôi vặn hỏi.


- Con ôn bữa giờ rồi, gần tới bữa thi đọc sơ qua là xong thôi !





Nhưng sự thật là tôi chưa tụng được chữ nào trong 2 môn Sử và Địa, chỉ mới ôn sơ qua môn Sinh và học kỹ môn Văn vì nể em Vy nhọc công chép bài. Ác nỗi gần đến ngày thi mà K mập với tôi vẫn giữ thói quen cũ, cơm chiều xong là mò ra tiệm net chơi đến hơn 9h30 mới chịu nghỉ, về nhà thì nhìn 2 cuốn Sử - Địa được vài chữ là ngáp, rồi quẳng sách lăn ra ngủ luôn.





Còn 6 ngày nữa là thi Sử - Địa, tôi cười khẩy :





- Dào ôi, thời gian còn nhiều chán, đi chơi cái đã !





Còn 5 ngày, K mập phủi tay gấp sách lại :





- Mấy đoạn này từ từ học là xong, nhanh thôi, qua rủ thằng N đi net cái, ghiền quá !





Còn 4 ngày, tôi vẫn chẳng thèm nhìn vô cuốn sách :





- Chà, tối nay tập cuối phim rồi, coi xong rồi học cũng chưa muộn !





Còn 3 ngày, K mập cười tí toét với nhỏ H, dù tôi biết nó đang bố láo :





- Học xong hết rồi, giờ tập trung ôn Văn với Sinh thôi !





Còn 2 ngày, tôi ôm cuốn sách mà đọc mãi chẳng vô vì buồn ngủ :





- Thôi mai quyết tâm học, giờ ngủ khoẻ, có ngồi thêm cũng chẳng được gì !





Còn 1 ngày, tôi nhận điện thoại, là giọng K mập :





- Ê chú, bữa nay Gunbound update phiên bản mới, cho chú 10 phút, anh qua liền !





Ngày mai là ngày thi, tối đó tôi tặc lưỡi bất lực nhìn 2 cuốn sách dày cộm trên bàn :





- Biết vậy hôm giờ học cho rồi, thôi kệ, từ giờ đến mai còn hơn 15 tiếng đồng hồ, 7 tiếng cho môn Địa và 8 tiếng cho Lịch sử là xong, ok, quyết tâm thật này !





Nhưng vẫn ko chiến thắng được lời gọi mời của K mập, 9h30 tôi với nó bước ra từ tiệm net, 2 thằng nửa cười nửa mếu, cười vì được chơi thả giàn, mếu vì biết còn cả đống bài đang chờ ở nhà, tôi ngao ngán thở dài, tự biết giờ chỉ còn một cách cứu vãn tình hình.





- Mày đang nghĩ cái gì đấy ? – K mập quay sang hỏi tôi.


- Tao đang nghĩ cái mày đang nghĩ đấy ! – Tôi nói bí hiểm.


- Éc, mày nghĩ gì nói tao nghe ? – Nó há hốc mồm.


- Mày nói trước đi ! – Tôi cười đểu.


- Như vầy, tao với mày ghi ra mảnh giấy, rồi so với nhau ! – K mập quệt mũi hiến kế.


- Bắt chước Xích Bích à ? Được, chơi luôn.





Tôi ghi chữ “ Quay “, tờ giấy của K mập có chữ “ Phao “ .





- Thiệt là hiểu nhau quá đi mà ! – Nó cười cầu tài.


- Ây dà, chuyện này phải giữ kín, thiên hạ biết được là tèo đấy ! – Tôi khoái trá.


- Nhưng làm thế nào đây ? – K mập liếm môi.


- Để tao nghĩ xem ! – Tôi nhíu mày suy nghĩ.





Thi học kỳ thì trường tôi có luật như thế này, đối với các môn tự nhiên như Toán – Lý – Hoá – Sinh, thêm nữa là Văn - Anh sẽ tổ chức thi tập trung, tức là dán danh sách trước mỗi lớp, tuỳ theo chữ cái đầu của tên mình mà mỗi học sinh sẽ vào phòng thi tương ứng, như vậy các lớp sẽ xáo trộn lên, học sinh lớp này sẽ chung phòng với học sinh lớp khác miễn là cùng khối và cùng chữ cái đầu. Nhưng đối với các môn xã hội như Sử - Địa – Công dân thì sẽ cho thi ngay tại lớp sớm hơn, học sinh lớp nào ngồi lớp đó, đến tiết đó thay vì là học thì giáo viên sẽ cho thi tại lớp. Tôi nghĩ một hồi, phát hiện ra nếu thi tại lớp sẽ có một lợi thế, đó là địa lợi, thế là hí hửng to nhỏ với K mập, nó nghe đến đâu mặt phê đần ra đến đấy.





Trưa hôm sau, tôi với K mập mò lên lớp thật sớm, mỗi thằng thủ sẵn 1 cây bút chì, sẽ chép tài liệu lên mặt bàn gỗ thông, tí làm bài nhìn là sẽ thấy, chỉ viết các ý chính thôi, còn lại tự nghĩ mà phăng ra để đảm bảo “ phao “ dàn ra hết cả để cương, ko tủ chỗ nào mà cũng ko ôm hết phần nào, đó là kế hoạch, that’s a plan !





Hai thằng trong điệu bộ như 2 thằng trộm gà, tay chân thập thò và mắt thì láo liên, hết nhìn lên rồi lại nhìn xuống, để ai nhìn thấy được thì có mà tan nát thanh danh, trong lúc ngưng thần giới bị cảnh giác xung quanh thì tôi phát hiện ra có 1 thằng đầu bàn dãy kế bên, điệu bộ cũng y chang tôi với K mập, đó là thằng…L lớp phó học tập.





- Ế, mày làm gì đấy L ? – Tôi chơi nó ngay.


- Chứ mày đang làm gì đấy ? – Nó phản pháo.


- Tao đang…. ấy bài ! – Tôi hổng dè thằng này cũng vững tâm lý phết.


- Thì tao cũng vậy, thôi để bố yên ! – Nó xua tay đuổi tôi như đuổi ruồi.


- Nhưng…mày là lớp phó học tập mà ? – Tôi vẫn chưa chịu tha.


- Chứ mày là gì ? Cũng đang …ấy bài đấy thôi ! – Nó hạ giọng cầu hoà.


- Tao là cán sự Toán, chứ đâu phải cán sự…Địa ! – Tôi cố cãi.


- Tao là cán sự Lý, chẳng phải cán sự….Sử ! – L đội trưởng phân bua quyết liệt.


- Nhưng mày là lớp phó học tập mà, phải học đều chứ ? – K mập ngẩng đầu lên hóng.


- Thế mày là gì ? Cũng 1 giuộc mà nói ai ! – Nó nhăn nhó.


- Tao là…lớp trưởng, đâu phải …thầy dạy Địa ! – K mập lúng búng.


- Thôi kệ, anh em làm cho gọn đi, rồi rút êm ! – Tôi xua tay dàn hoà, vì sợ hao tốn thời gian vô ích cho cuộc tranh cãi nhảm nhí này, ăn cướp la làng cả thôi.





Trong lớp, K mập với thằng L ngồi đầu 2 bàn cuối của 2 dãy, tôi ngồi đầu bàn áp cuối chung dãy K mập, tức là nó sau lưng tôi, 3 thằng tôi tự gọi nhau là Hội tam hoàng, vì Hội tam hoàng là phải giỏi, cái đó khỏi bàn, ngoài ra còn phải làm chuyện động trời. Lúc này Hội tam hoàng đang …hí hoáy quay bài trên bàn, ra chiều phấn khởi vì ngồi dãy cuối sẽ khó bị phát hiện hơn, qua được mấy môn này thì tới mấy môn tự nhiên vẫy bút cái một là xong xuôi tự đâu sẽ vào chỗ đó.





Nhưng cái sự đời nó chẳng được như ta dự tính bao giờ, mải chép tôi ko để ý, giật mình nghe K mập la bài hãi sau lưng :





- Ui da, làm cái gì vậy ?


- Chứ đang làm cái gì đây ? – Giọng nhỏ H…lảnh lót.





Tự nhiên tôi thấy lạnh gáy quá chừng, và y chóc, ngẩng mặt lên đã thấy em Vy hình sự mặt đầy sát khí đang khoanh tay ngồi trước mặt tôi.





- Hay quá hen ? Giỏi cho N ! – Em ấy nhếch môi.


- Ớ….hồi nào…thế.. ??? ! – Mồ hôi túa ra, mặt tôi ngu đi.


- Bây giờ tự xoá hay để Vy xoá dùm ? – Em nó nói nhỏ nhẹ mà như sét đánh bên tai.


- Thôi mà…lần này thôi ! – Tôi làm mặt thảm cầu hoà.


- Hứ, đưa gôm đây !





Rồi chẳng cần đợi tôi, em ấy giật ngay cục gôm mà xoá lấy xoá để tâm huyết nãy giờ một tay tôi gầy dựng, và số phận K mập cũng chẳng hơn gì tôi, nhỏ H đang hành động tương tự.





- Ông cũng tự xoá đi L ! – Em Vy nói lạnh như băng rồi quay về chỗ.





Hội tam hoàng mặt chảy dài ra như trái dưa leo, ra chiều thiểu não và mặt thì giống y thằng thiểu năng, nhưng chẳng có tư cách gì mà cãi lại được, vì đường đường là nhân vật có máu mặt mà lại vầy, cãi lại làm dữ lên thì chỉ tổ thiệt thân. Thế là 3 ông ngượng chín người, chán nản mở sách ra hi vọng từ giờ đến tiết thi nhét được chữ nào hay chữ đó, chứ chẳng trông mong gì nơi mấy nét bút chì còn sót lại trên mặt bàn nữa.





Theo thứ tự Lịch sử và Địa lý, tôi 5 với 6 nhờ tài chém gió giỏi, K mập 5 với 7 nhờ vẽ sơ đồ Địa đẹp, thằng L thảm hơn chút, 5 và 5 luôn, Hội tam hoàng ngay lần đầu ra quân đã thất bại thê thảm, thế nên dù điểm có thấp tôi cũng chẳng dám trách em Vy nửa lời, em nó ko nhắc lại chuyện cũ đã là may, tôi xớ rớ vài câu có khi lại bị sạc cho một chập nhớ đời nữa ấy chứ !





Chap 74 :





Tuần thi học kỳ căng thẳng cũng đã trôi qua, học sinh toàn trường thở phào nhẹ nhõm vì bây giờ chỉ lên lớp ngồi cho có lệ vài bữa là về nghỉ Tết. Tôi cũng vậy, điểm thi cũng gọi là tàm tạm, các môn tự nhiên khá tốt, môn xã hội thì tầm tầm trên trung bình, quan trọng nhất là môn Anh văn vừa đủ 7, xem như em Vy hoàn thành trách nhiệm thầy giỏi, tôi y hẹn làm trò ngoan.





Những ngày học cuối cùng, cô Hiền tổ chức hoạt động làm thiệp mừng năm mới cho lớp 10A1, đại loại là mỗi đứa sẽ tự tay thiết kế một chiếc thiệp Tết để tặng bạn bè bằng cách rút số ngẫu nhiên, gì chứ vụ này thì muỗi, tôi làm dễ ợt, chẳng phải hồi làm quà Noel cho em Vy tôi cũng bá đạo đó sao.





Nhưng lần này khác, không có ý tưởng, vì thiệp năm mới tôi cũng chưa bao giờ làm, đây là lần đầu tiên, thế nên ngẫm nghĩ vài hôm tôi quyết định lôi cuốn…truyện 7 viên ngọc rồng ra, lựa ngay tập có bìa nguyên con rồng thần to bành chát mà vẽ lại.





Tôi thì vẽ không đẹp, nhưng có cái biệt tài là sao y bản chính, tức là nhìn bản gốc ra sao thì sẽ vẽ lại y hệt như vậy. Tấm thiệp của tôi dự định sẽ là con rồng xanh lượn giữa đám mây, xung quanh là cả rừng mai vàng lấm tấm đỏ của những bức thiệp lì xì Tết, rồi mặt sau sẽ ghi thêm lời chúc gì đó.





Chỉ 2 ngày là tôi đã xong tấm thiệp, trưa thứ 7 hôm đó tôi hí hứng kẹp tấm thiệp vào vở rồi đường hoàng lên lớp. Nhưng lúc nhìn tấm thiệp của K mập với vài đứa khác thì tôi đâm chột dạ rồi ỉu xìu, của tụi nó mới gọi là thiệp, cực kỳ công phu, so với bọn nó của tôi chỉ đáng vứt vô sọt rác. Cắt giấy màu ra làm thành mai vàng với dây pháo, rồi bao lì xì nhỏ nhỏ, rồi gấp lại đủ các kiểu, còn của tôi chắc gọi là bức tranh vẽ 2 mặt chứ chẳng gọi là thiệp được.





- Của mày đâu N, cho tao coi ! – K mập hớn hở hỏi.


- Dẹp, bí mật ! – Tôi đâm quạu.


- Ơ…cái thằng này ! – Nó trố mắt ngạc nhiên ko để đâu cho hết.





Giờ chủ nhiệm cũng đến, cô Hiền tập trung tất cả các thiệp lại để trên bàn, và đánh số thứ tự vào từng tấm, sau đó cũng ghi đủ các số và các thăm nhỏ và bỏ vào một cái lọ. Ai rút trúng số nào sẽ lấy tấm thiệp có số thứ tự tương ứng với số thăm mình đã rút.





Tôi thì chỉ mong cho mình nhận được thiệp Tết của em Vy chứ chẳng cần gì khác, hồi hộp cho tay vào lọ thăm, rút ra một cái mang số 15, tự dưng lúc đó ở đâu ra một niềm tin mãnh liệt là thiệp của em Vy sẽ cũng được đánh số 15, tôi tin chắc như vậy, hình như giác quan thứ 6 là có thật.





Đến đây tôi xin ngoài lề một chút, cũng có vài lần tôi lâm vào tình trạng như thế này. Lần đầu tiên là hồi năm nhất đại học, hôm đó tôi với thằng bạn đi dự buổi Closed Beta của một game online, ban đầu tôi chỉ định đi cho vui thôi, chứ chẳng màng giải thưởng vì biết bao nhiêu người trong đó, còn lâu mới lượt mình trúng, nói vậy chứ lúc vào tôi cũng nhận số thăm may mắn là 313.





Cả một hội trường tiệc to đùng mà nay đã kín chỗ với gần 500 thành viên tham dự, tôi tặc lưỡi nghĩ thầm chỗ ngồi còn chưa chắc có nói gì đến trúng với chả thưởng. Giao lưu một hồi cũng đến phần được mong đợi nhất, các giải thưởng nhất nhì ba và khuyến khích được trưng bày ở trên bàn, MC đọc số thăm nào cho từng giải nào thì người đó lên nhận. Giải khuyến khích là 10 thẻ cào trị giá 200k, tức là sẽ có 10 người trúng giải. Tôi nói thật là cũng có hơi hi vọng đấy, 10 người lận, biết đâu được ! Nhưng tôi chả trúng được cái thẻ nào, bắt đầu hơi bực rồi, đến giải ba thì chỉ có 1 người trúng, MC xinh đẹp đọc 1 con số lên, lại hi vọng và thất vọng, chẳng phải tôi, bắt đầu muốn xé luôn cái thăm rồi.





Đến giải nhì, tôi còn nhớ MC đọc như vầy :





- Sau đây là một thăm có 3 chữ số !





Hội trường nhao nhao lên, và tôi cũng vậy, vì thăm tôi cũng có 3 chữ số.





- Và đây là 1 con số khá là đẹp !





Chẳng biết sao tự dưng tôi có linh cảm chắc chắn rằng tôi sẽ trúng giải này chứ ko ai khác, chắc chắn 100%.





- Mời chủ nhân số thăm 313 !





Tôi đường hoàng bước lên nhận cái Ipod nano về trong ánh mắt ghen tị của mấy thằng bạn, sướng mê tơi.





Và lần khác là dịp 8/3, đứa bạn rủ tôi đến siêu thị máy tính Hoàng Long, vì nó bảo nghe đâu USB- Mp3 bán chỉ có 1 USD là 15k thôi, tôi khoái quá đi liền. Lên đến nơi mới biết là chỉ ai rút thăm trúng thưởng thì mới được mua 1 món niêm yết với giá 15k, tôi nhìn thằng bạn bằng ánh mắt ăn tươi nuốt sống.





- Kệ, cứ điền vào thăm đi, biết đâu được !





Thế nên tôi cũng điền vào giấy dự thưởng, rồi dạo vài vòng, đến giờ phát thưởng, gần 200 người xếp thành vòng, MC sẽ đọc tên trên phiếu dự thưởng rút từ thùng thăm, tôi tặc lưỡi nghĩ thầm :





- Cơ hội là 1/200, làm quái gì mà trúng nổi !





Nhưng lại có linh cảm là sẽ trúng, mỗi lúc một rõ rệt.





- Xin mời anh N, ở địa chỉ…… !





Tôi ôm cái DVD Samsung vừa đọc vừa ghi đĩa được ngon lành ra về, chỉ tốn 15k.





Và quay trở lại 3 năm trước cũng vậy, tôi cầm số 15 trong tay, đoan chắc đó là số thiệp của em Vy. Y chóc, tấm thiệp của em nó đang nằm trong tay tôi.





- Ôi, sao hay quá vậy ? – Em ấy cười rạng rỡ.


- Hì hì, cái này gọi là có duyên ! – Tôi cười tít mắt.





Và cả 2 đứa cũng hơi rầu rầu vì tấm thiệp em nó nhận được chẳng phải của tôi, mà lại là của đứa nào ấy tôi ko nhớ.





- Thôi, vài bữa dẫn đi chợ Tết đền bù ! – Tôi dỗ.


- Hứa đấy nhé ! – Em ấy phụng phịu.


- Ừ, quân tử nhất ngôn ! – Tôi nói chắc như đinh đóng cột.


- Hì hì, vậy khi nào đây ? – Vy níu tay tôi cười cười hỏi.


- Ưm…thứ 6 nghỉ Tết, 25 Tết bắt đầu có chợ hoa, vậy 3h30 chiều 27 Tết N qua đón, vậy hen ? – Tôi ra cái hẹn.


- Quyết định vậy đi ! – Em ấy gật đầu cái rụp.


- Cứ thế mà làm ! – Tôi búng tay cái chóc.





Mấy ngày nghỉ Tết chỉ nằm nhà hết ăn rồi đọc truyện với xem phim, tối thì đi chơi net với K mập, nhàn nhưng mà mau chán, tôi chỉ đếm từng ngày mong cho đến 27 Tết để được đi chơi em Vy. Đùng một cái thì có sự ngoài dự tính, chiều 26 tôi đang nhởn nhơ trong phòng thì có biến.





- N ơi, mẹ nhờ chút ! – Mẹ tôi vừa về nhà đã gọi xuống.


- Gì mẹ ? ! – Tôi uể oải trả lời, phim đang hay thì đứt dây đàn.


- Chiều mai con qua chở bé Mai sang nhà mình nhé, chút mẹ kêu anh mày luôn, cơm tối xong 4 người mình đi dạo chợ hoa luôn thể, mẹ gọi điện rồi đấy ! – Mẹ tôi đã rào trước đón sau hết cả rồi.


- Ớ…sao phải chở Mai qua ? – Tôi ngạc nhiên, lắp bắp hỏi lại.


- Mẹ bảo thì nghe đi, con bé cũng chịu rồi, sao đấy ? – Mẹ tôi hỏi ngược .


- Con bận rồi ! – Tôi chột dạ.


- Bận gì nữa ? Đi với nhà một bữa ko được sao ? – Mẹ tôi vẫn chưa buông tha.


- Đi chơi với bạn rồi mà ! – Tôi nhăn như khỉ ăn ớt.


- Đi với ai đấy ? – Mẹ tôi nheo mắt dò xét.


- Con…đi với K mập ! – Tôi dóc tổ, chứ ko lẽ bảo đi với…bạn gái.


- Hai đứa mày ngày nào cũng đi, nghỉ một bữa có chết đâu, mẹ bảo rồi đấy, mai khoảng 5h chiều qua chở con bé về đây ! – Mẹ tôi nói bằng giọng “ cấm có cãi “ rồi quay đi.


- Dạ… ! – Tôi ỉu xìu đáp.





Thế là tèo đời trai, hẹn em Vy 3h30 định đi 1 lèo luôn đến tối mới vui chứ tự nhiên vừa qua tí đã chạy về nhà rồi thì còn gì là hẹn hò nữa, mà lại lỡ hứa với em nó mới chết, mới hôm bữa tán tỉnh em nó qua điện thoại còn khẳng định đúng giờ đó ngày đó sẽ qua rước rồi, giờ hoãn lại thì tôi có mà bị…cạo đầu, cái số muốn đi hẹn hò yên ổn sao mà khổ quá!





Than thân một hồi chẳng được gì, tôi chuyển sang trách phận, trách sao Tiểu Mai nhận lời mẹ tôi dễ dàng quá thể, cứ rủ là đi, sao nàng không…từ chối khéo cho tôi nhờ chứ ! Trách một hồi tôi đâm ra bực mình, giờ hông lẽ gọi điện sang nhà Tiểu Mai bảo nàng ngày mai cứ ở nhà, tôi chẳng rảnh mà qua chở đâu, thật là cái gan tôi lúc này dễ làm như vậy lắm đấy, chẳng đùa được đâu!





8Vietnam BacklinksU- ON C-STAT

Old school Swatch Watches